Ngày ấy quen em

Em mười tám, tôi cũng chớm đôi mươi
Đã mến nhau từ buổi đầu đến lớp
Học bách khoa, cùng trường cùng lớp
Lối đi về chung cánh cổng cong cong.

Ngày tốt nghiệp, tôi xao xuyến trong lòng
Giảng đường C1 C2, một màu thân thiện 
Ra trường rồi em thành cô thợ điện
Nhoẻn miệng cười nũng nịu gọi "anh ơi".

Thế mà giờ nàng ấy lại cùng tôi
Trên con đường thắp niềm tin ánh sáng
Thấm thoắt trôi dòng đời cùng năm tháng
Em cho tôi hai "cún nhóc" chào đời.

Muốn tôi vui, em luôn nở nụ cười
Em nào quản chăm lo sớm tối
Nhiều khi đứng trước em, tôi bối rối
Tôi vụng về, đỏ mặt thẹn làm sao!

Vợ yêu ơi! Anh rất đỗi tự hào
Có người vợ đảm đang chung thuỷ
Dưới ánh điện, em tươi cười rủ rỉ
Buông bao lời dịu ngọt yêu thương.

Cô thợ điện làm tôi luôn vấn vương
Sát cánh bên tôi suốt chặng đường vất vả
Môi em cười, trời ơi sao khó tả
Xua màn đêm giá lạnh giữa đông về...

Biết rằng em - cô thợ điện bộn bề
Nghề em chọn, tôi luôn ủng hộ
Thương em lắm tôi nhẹ nhàng thổ lộ
Em mỉm cười sưởi ấm trái tim tôi...

 


  • 19/10/2016 02:09
  • Ngọc Lan
  • 1570